Ngọc Tâm “Lặng lẽ với thời gian”

NGỌC TÂM – A.VAPA

Là người con của đất võ Bình Định, nhưng duyên nghề, duyên đời đã gắn anh với vùng đất Tây Nguyên đầy nắng và gió. Các tác phẩm của anh đầy trăn trở với rừng, với thiên nhiên, con người. “Lặng lẽ với thời gian” chụp một người đàn bà Ê Đê lặng lẽ ngồi trước dòng lũ, tĩnh đấy nhưng trong lòng trăn trở, nuối tiếc, ước ao trước bao biến cố của thiên nhiên tác động đến số phận con người. Tác phẩm này đoạt HCĐ PSA tại Cuộc thi ảnh Quốc tế tổ chức tại Hồng Kông (năm 2005).

Tốt nghiệp Đại học Mỹ thuật Huế, anh từng có tranh sơn dầu “Lễ cúng sức khỏe voi” được triển lãm Khu vực tại Đà Nẵng, được Hội đồng Mỹ thuật Trung ương chọn trao giải A và dự triển lãm chuyên tranh sơn dầu toàn quốc tại Hà Nội (năm 2006). Sự đam mê sáng tác ảnh lại đến với anh, lặng lẽ sáng tác, lặng lẽ cống hiến cho nghệ thuật, cho vùng đất, không nôn nóng vội vàng. Thế rồi những sáng tác của anh cứ như từ trong tâm can lần lượt chảy ra, được giới nghệ thuật cũng như công chúng đón nhận. Đó là tác phẩm ảnh “Huyết mạch”, từ một vị trí trên cao bao quát thu vào ống kính những đoạn gấp khúc uốn lượn của đèo Phượng Hoàng về chiều tối, vệt sáng đèn pha ô tô nối nhau như thân con rồng đang vươn lên phía cao nguyên M’đrắk, được triển lãm tại Hồng Kông, Malaysia. “Mồ hôi và lúa”, “Lo âu” (triển lãm tại Slovakia), “Lặng lẽ về xuôi”, “Một đời người” (triển lãm tại Áo), “Khoe sắc”, HCĐ Khu vực miền Trung – Tây Nguyên và triển lãm quốc tế tại Việt Nam…

Tất cả những sáng tác của anh đều gợi lên những suy nghĩ về trách nhiệm của con người với môi trường, những trăn trở đối với vùng đất đang sinh sống. Dù công việc làm báo cuốn hút thời gian nhưng anh biết dành cho mình những khoảnh nhỏ thời gian quý báu để miệt mài sáng tác nghệ thuật, góp phần quảng bá hình ảnh quê hương, con người Đắk Nông nói riêng và vùng đất Tây Nguyên bao la hùng vĩ nói chung đến với công chúng gần xa.

Hơn 25 năm gắn bó với nhiếp ảnh, anh chia sẻ: “Có đi mới thấy được cảnh đẹp mà thiên nhiên ban tặng và nghệ thuật cũng thế, ngoài niềm đam mê thì người cầm máy phải xác định trách nhiệm với xã hội. Điều cốt yếu, muốn làm nghề thì trước hết phải coi trọng nghề nghiệp, cống hiến phục vụ công chúng, nhờ công chúng mà tác phẩm nghệ thuật của tôi được thăng hoa”.

Mùa thay lá.

Già làng M’Nông.

Nắng chiều trên Tà Đùng.

Khoe sắc.

Về xuôi.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *